đó là các bài cỏ úa (bão tố triền miên ngày em về nhà đó, buồn hắt buồn hiu ngõ đêm sầu cô liêu), tình nghĩa đôi ta chỉ thế thôi (thôi là hết, chia ly từ đây, người phương trời kẻ sống bơ vơ), biết đến bao giờ (đời là vạn ngày sầu biết tìm nơi chốn nào, ta quen nhau bao lâu nhưng tình đã có gì đâu), như giấc chiêm bao (em ơi còn những gì, ngoài …
Triền Miên Ngày Ngày Đêm Đêm - Trien Mien Ngay Ngay Đem Đem Cập nhật lúc : 02/10/2019 16:04 Tình trạng : 6 / 6 Chapter
Thời điểm Cao Kỳ được Mạc Sinh Bạch ôm đi tắm đã thanh tỉnh được nửa phần, nhưng y vẫn im lặng. Cho đến khi được nhẹ nhàng đặt lên giường, y mới dùng cánh tay mềm nhũn ôm lấy nam nhân hoàn mỹ không tỳ vết trước mặt, lời nói khi say đặc biệt có chút quyến rũ "Sinh Bạch, chúng ta làm đi!" Vì thế thuận nước đẩy thuyền, một đêm triền miên.
Truyện Chiếc áo màu rêu xanh - Phan Thái Yên. Truyện ngôn tình, hoàn, cổ đại, hiện đại, xuyên không post nhanh nhất, nhiều nhất. Họ đã đến nơi ngày của đêm, hồng hoang vầng dương chìm đắm và ánh nguyệt bừng soi. lớn ròng nổi mặc cảm triền miên của đứa con gái
Một đêm triền miên… Ngày thứ hai nàng bay qua nước Mỹ,bảy năm sau khi nàng trở về đã là nhà thiết kế nổi tiếng,bên cạnh nàng là một siêu cấp đẹp trại tiểu bảo bảo. Cuốn truyện này chủ yếu nói về tình cảm của hai nhân vật toàn là ngọt văn kèm theo những
Vay Tiền Online Chuyển Khoản Ngay.
Tác giả Thể loại Ngôn TìnhNguồn Sàn TruyệnTrạng thái Đang raSố chương 12Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Thể loại Đô Thị,Ngôn Tình,Tổng Hợp,Truyện Tự Sáng TácCô luôn tự nhủ với bản thân mình rằng nếu phải lựa chọn nhất định cô sẽ đem bản thân mình cho người thực lòng yêu cô, cùng người đó sống đến đầu bạc răng long. Có chết cũng chung một vận lại sắp đặt cho cô một cuộc chơi đầy đau đớn và sự sỉ trai nhẫn tâm đem cô đưa cho một tên cầm thú họ Cố, không ngó ngàng đến cô đau đớn giãy dụa, chống cự, nức nở cầu xin, chỉ bỏ lại một câu" Đêm nay, phục vụ ngài cho tốt!"Một đêm triền miên mê loạn... Cô ngây thơ cho rằng mọi chuyện đã hoàn toàn chấm dứt, lại không ngờ hôm sau bị ném đến biệt thự cố gia. Trở thành một con thú cưng được nuôi dưỡng...."Anh đến tột cùng, sao có thể độc ác như vậy?""Mau thả tôi ra, tôi không muốn""Tôi không phải thú cưng của anh, tên cầm thú! Anh không có quyền đối xử với tôi như vậy!"" Nếu có một ngày tôi yêu anh, chắc chắn tôi bị điên rồi!" "Tôi lại rất có hứng thú thuần hóa những con thú hoang bướng bỉnh!" " Chỉ là lúc đó tôi nhận ra, muốn thuần hóa một con thú, phải luôn có phương án phòng bị."" Tôi vì em.. mà phát điên lên rồi!"
Thể loại Đô Thị,Ngôn Tình,Tổng Hợp,Truyện Tự Sáng TácCô luôn tự nhủ với bản thân mình rằng nếu phải lựa chọn nhất định cô sẽ đem bản thân mình cho người thực lòng yêu cô, cùng người đó sống đến đầu bạc răng long. Có chết cũng chung một vận mệnh lại sắp đặt cho cô một cuộc chơi đầy đau đớn và sự sỉ trai nhẫn tâm đem cô đưa cho một tên cầm thú họ Cố, không ngó ngàng đến cô đau đớn giãy dụa, chống cự, nức nở cầu xin, chỉ bỏ lại một câu " Đêm nay, phục vụ ngài cho tốt!"Một đêm triền miên mê loạn... Cô ngây thơ cho rằng mọi chuyện đã hoàn toàn chấm dứt, lại không ngờ hôm sau bị ném đến biệt thự cố gia. Trở thành một con thú cưng được nuôi dưỡng.... "Anh đến tột cùng, sao có thể độc ác như vậy?""Mau thả tôi ra, tôi không muốn""Tôi không phải thú cưng của anh, tên cầm thú! Anh không có quyền đối xử với tôi như vậy!"" Nếu có một ngày tôi yêu anh, chắc chắn tôi bị điên rồi!" "Tôi lại rất có hứng thú thuần hóa những con thú hoang bướng bỉnh!" " Chỉ là lúc đó tôi nhận ra, muốn thuần hóa một con thú, phải luôn có phương án phòng bị."" Tôi vì em.. mà phát điên lên rồi!"
"Đông, đông" đột nhiên vang lên tiếng đập cửa làm Bùi Lạc còn chưa tỉnh từ cao trào dư vị hoảng sợ. "Nước nóng dùng thế nào?" Ngoài cửa truyền đến là âm thanh Tiết Thành Văn. Bùi Lạc vội vàng từ trên giường xuống, vừa cau mày cởi ra áo trên dính đầy tinh dịch, vừa đáp lại "Chờ một chút, anh đang thay quần áo!" Người ngoài cửa không lên tiếng, Bùi lạc nhẹ nhàng thở ra, đem quần áo trên mặt đất đều ném vào phòng vệ sinh trong phòng ngủ, lại tiện tay cầm áo ngủ dài trên giá, cũng không biết có mặc quần lót hay không liền mở cửa phòng ngủ ra. Tiết Thành Văn ôm hai tay dựa vào khung cửa, lười nhác cúi đầu nhìn nam nhân trước mắt ửng hồng trên mặt chưa lui, giả vờ vô ý hướng trong phòng thoáng nhìn, giường đệm hỗn loạn, trên tủ đầu giường một cái chai đang mở. "Trễ như vậy mới tắm rửa?" Bùi lạc bị xem đến không được tự nhiên, bản thân vừa mới ý dâm người này tự an ủi, vẫn là em trai lão công, khó tránh khỏi chột dạ. Tiết Thành Văn cười cười, nói thanh "Chơi game" liền đứng dậy đi phòng vệ sinh chung, Bùi lạc đi theo phía sau hắn. Đợi sau khi Bùi lạc nói cho hắn như thế nào sử dụng vòi sen, nhớ tới còn chưa chuẩn bị dụng cụ rửa mặt cho hắn, liền cười đi lấy. Phòng vệ sinh chung rất lớn, phòng tắm và bệ rửa mặt bị cửa kính ngăn cách, Bùi Lạc mở ra ngăn tủ dưới bệ rửa mặt, xoay người lại tìm trong nhà bàn chải đánh răng mới bi kịch, vừa định đứng dậy lại cảm nhận được có bàn tay đột nhiên phủ lên mông, đương nhiên là tay Tiết Thành Văn. Bùi Lạc cứng đờ đứng dậy, lại không đợi y phản kháng chất vấn đã bị Tiết Thành Văn chiếm thương phong trước, người này một bàn tay vòng lấy eo Bùi Lạc, tay kia ở trên mông thịt xoa nhẹ mấy cái, liền vén lên áo ngủ muốn hướng trong duỗi, Bùi Lạc phản ứng lại đè lại cánh tay hắn làm bậy, muốn tránh hắn giam cầm ngược lại làm hắn duỗi đến càng nhanh. "Cậu làm gì!!" Muốn chết, y chính là không có mặc quần lót a! "Làm em." Lại là dán lỗ tai Bùi Lạc nói, Tiết Thành Văn khi nói chuyện thở ra nhiệt khí làm lỗ tai và cổ y tê dại, lực độ trên tay tùy theo tùng chút. "Tôi thấy được nga, tẩu tửchị dâu vừa rồi tự an ủi, âm thanh gọi giườngrên rĩ~ cũng thật lớn a, đều làm tôi ngạnhcứng~." Lúc nói chuyện, tay vói vào áo ngủ, không có vải cách trở, một bàn tay Tiết Thành Văn thân mật khăng khít bắt được mông Bùi Lạc. Bùi Lạc nháy mắt hoảng sợ, không biết ứng phó chuyện này thế nào. "Em như thế nào quần lót đều không mặc, chờ bị người làm?" Tay chủ nhân một bên vừa nói dâm ngôn uế ngữ, một bên cẩn thận vuốt ve mông thịt Bùi Lạc mượt mà, đem đầu chôn một bên cổ Bùi Lạc, môi vuốt ve trên thịt cổ non mịn. "Tôi, a, cậu biết cậu đang làm cái gì sao!?" Không thể phủ nhận, Bùi Lạc bị sờ thoải mái. Y tự nhận mình không phải người có lực khống chế, bị đối tượng ý dâm trêu đùa như vậy sao có thể chịu nổi, nhưng y vẫn muốn cứu vãn tình thế. "Tôi đương nhiên biết. Không có ca ca em thực tịch mịch đi, chẳng lẽ em không muốn bị người làm?" Tiết Thành Văn hiển nhiên không nghĩ làm sự tình trở nên đơn giản. Tiết Thành Văn cũng không áp lực dục vọng chính mình đối với người nào đó, huống chi hắn suốt đêm nhớ người nào đó hồi lâu, sớm tại lần đầu tiên nhìn thấy nam tẩu tử của hắn cũng đã bắt đầu sinh chút ý nghĩ bậy bạ, hắn muốn đem người này trói lại tới thao, nhìn y vì mình cao trào, nghe y vì mình dâm kêu. Vừa rồi vô tình ở ngoài cửa nghe được Bùi Lạc tự an ủi vui thích rên rỉ, hắn cơ hồ lập tức cứng, căng chặt đũng quần làm hắn nóng cháy đến sinh đau. Hắn sao có thể buông tha cơ hội tốt này? Bùi Lạc nghe hắn nói xấu hổ đến mặt đỏ, rất lâu không được người khác âu yếm thân thể đích xác khát vọng khó nhịn, chỉ là bị em trai bạn trai tùy tùy tiện tiện dụ dỗ xuất quỹngoại tình~ điểm này làm lương tâm y có chút bất an. Bùi Lạc e ngại đạo đức nháy mắt lại thực nhanh chìm vào bể dục. Trong lúc tự mình mâu thuẫn, Tiết Thành Văn đã bắt đầu tiến thêm một bước xâm lược, Bùi Lạc không tỏ thái độ hắn càng thêm làm càn, từng chút hôn cổ và khuôn mặt y, trên mông bàn tay tiến vào giữa kẽ mông, ở huyệt khẩu vuốt ve, nơi đó còn dính một chút ướt át. Một tay khác cũng không nhàn rỗi, cởi bỏ áo ngủ trước người Bùi Lạc, từ bụng mềm nhẹ thăm dò về phía dưới, cầm côn th*t vừa mới tiết qua một lần bắt đầu vuốt ve. Thủ pháp hắn ôn nhu, cảm giác ngứa ngáy đem suy nghĩ Bùi Lạc đánh tan. Tính sự Tiết Thành Văn không phải tác phong nhu hòa như vậy, nhưng hắn có ý đồ đầy mình, hắn muốn làm Bùi Lạc sướng, quên hết thảy cùng hắn cùng trầm luân dục vọng, cam tâm tình nguyện bị hắn làm thậm chí là khóc lóc cầu hắn làm. Hắn đã làm được. Ở trong tay Tiết Thành Văn, côn th*t Bùi Lạc càng ngày càng gắng gượng, lỗ nhỏ bắt đầu phun ra dâm dịch, bị người gần như xa lạ tuốt dương v*t vuốt huyệt khẩu làm y hưng phấn, chân Mơ hồ không đứng vứng, thân thể mềm mại dựa vào trong lồng ngực Tiết Thành Văn, ngửa đầu thở dốc rên rỉ. "A ——" đột nhiên tuốt động cùng đầu lưỡi liếm lỗ tai Bùi Lạc nhanh hơn làm y nhất thời khống chế không được bắn ra, dính trong tay Tiết Thành Văn và trên bệ rửa mặt, tốc độ so với ngày thường nhanh hơn. Bên tai Bùi Lạc truyền đến một trận cười khẽ, y chịu không nổi nhất là tiếng cười người này, rơi đến trong xương cốt y. "Lỗ tai tẩu tử mẫn cảm như vậy a." Dứt lời hắn liền kéo Bùi Lạc tới dựa vào thuỷ tinh mờ ngăn cách phòng tắm, hôn lên môi còn thở dốc. Bùi Lạc bị đùa đến mơ hồ, bị người lộng so với chính mình lộng sướng hơn nhiều, thậm chí làm y khát vọng càng nhiều, đối Tiết Thành Văn bất ngờ hôn cũng không né tránh, tùy ý hắn mút vào môi, thậm chí chủ động vươn đầu lưỡi liếm môi đối phương, cùng hắn môi lưỡi giao triền. Hôn lâu, Bùi Lạc híp đôi mắt có chút thất thần, sắc mặt lại đỏ sâu, chút nước bọt từ bên miệng chảy xuống dưới, cảnh tượng mỹ lệ lại tình sắc, làm thân thể Tiết Thành Văn càng thêm khô nóng. Tiết Thành Văn nhịn đến chịu không nổi, buông môi Bùi Lạc ra đem tay y hướng dưới thân hắn. Tiết Thành Văn có ý để y sờ sờ dương v*t hắn, Bùi Lạc đương nhiên hiểu, y không thoái thác mà là đón ý hùa theo, nhưng mới vừa trải qua cao trào cùng hôn nhau thời gian dài làm cả người y nhũn ra, tư thế không có sức lực đi kéo ra khóa kéo quần jean, chỉ phải thuận thế ngồi xổm xuống kéo. Hình ảnh này không thể nghi ngờ kích thích Tiết Thành Văn! Hai đầu gối Bùi Lạc chạm đất hai tay mở khóa quần trước mặt, phí sức thật nhiều mới kéo ra, nhìn đại bao trước mắt, phía trên là một mảnh ướt át, khó kìm lòng nổi liền đi liếm. Bùi Lạc cách quần lót liếm vài cái liền duỗi tay cởi ra một tầng vải cuối cùng, đồng thời đôi mắt hướng về phía trước nhìn biểu tình đối phương, vừa lúc đối tầm mắt lửa nóng Tiết Thành Văn. Tiết Thành Văn nhìn ánh mắt y chính là câu dẫn trần trụi, nhưng ý nghĩ Bùi Lạc đơn thuần chỉ muốn nhìn biểu tình đối phương hưởng thụ một chút. Ngay từ đầu Bùi Lạc không mang tâm tình mâu thuẫn hoàn toàn, mà là dục vọng được phóng thích thỏa mãn, cùng em trai bạn trai yêu đương vụng trộm hưng phấn, thậm chí đối người yêu chính mình gây khoái cảm trả thù, đủ loại với nhau, dứt bỏ đạo đức để sung sướng. dương v*t Tiết Thành Văn thô to dữ tợn lập tức thoát ly trói buộc, bắn ra trên má Bùi Lạc, quy đầu cọ qua da thịt nộn nộ, lưu lại chất lỏng ướt át. Tay Bùi Lạc cầm dương v*t trước mặt so với chính mình lớn hơn rất nhiều, gắng gượng lại nóng bỏng, nhẹ nhàng tuốt động vài cái liền vươn đầu lưỡi đi liếm đằng trước, lỗ nhỏ phân bố ra tinh dịch đều bị y liếm vào trong miệng, sau đó dần dần hàm trụ toàn bộ quy đầu, đầu lưỡi như cũ trêu đùa đằng trước, lặp lại phun ra nuốt vào quy đầu, dùng đầu lưỡi đảo quanh, phát ra tiếng nước dâm mĩ rất nhỏ, tay Bùi Lạc như cũ vuốt ve toàn bộ dương v*t, đem Tiết Thành Văn hầu hạ thở gấp. Bùi Lạc mỏi miệng liền cố định tay ở rễ dương v*t, dùng đầu lưỡi liếm toàn bộ hành thân, thậm chí còn chiếu cố đến hai tinh hoàn. dương v*t Tiết Thành Văn chưa từng được tinh tế hầu hạ như thế, Bùi Lạc có kỹ xảo khẩu giao làm Tiết Thành Văn nếm tới một loại khoái cảm, lúc này nhìn y quỳ liếm thịt hành chính mình, nhất thời có chút khó giữ, chuyển thân làm dựa vào kính thuỷ tinh, hơi ngửa đầu dùng tay nắm cằm Bùi Lạc khiến cho y mở lớn miệng tiếp nhận dương v*t mình. Bùi Lạc bị dương v*t đột nhiên nhét vào làm cho có chút ghê sợ, trong miệng tràn đầy vị tanh nồng nơi riêng tư nam tính, hơn nữa căn dương v*t này quá lớn, cắm vào một cái đem miệng Bùi Lạc lấp đến tràn đầy, khiến y nhất thời khó chuyển động. Tiết Thành Văn bị miệng nhỏ ẩm nóng hàm đến sướng, liền muốn càng sướng, liền ấn đầu Bùi Lạc thọc vào rút ra. Bùi Lạc bị đỉnh ô ô kêu, thân thể mất tự chủ lay động về phía sau, dương v*t thô to ở trong miệng y càng cắm càng sâu, thậm chí muốn hướng trong cổ họng y đỉnh, nhưng cho dù như vậy cũng vô pháp đem dương v*t Tiết Thành Văn hàm trụ toàn bộ, còn lại gốc rễ bị Bùi Lạc mất ý thức vuốt ve. Bùi Lạc dần dần nắm giữ tiết tấu, bắt đầu phối hợp Tiết Thành Văn phun ra nuốt vào dương v*t, trong miệng toan trướng làm đôi mắt y bịt kín một tầng hơi nước, khóe miệng cũng vì khó có thể phun ra nuốt vào mà nước bọt chảy xuống, tích trên khuôn mặt Bùi Lạc và sàn nhà. Bùi Lạc phun ra nuốt vào thật lâu, côn th*t càng ngày càng nóng bỏng thô tráng y cắm đến gần như thất thần, Tiết Thành Văn cũng híp mắt càng cắm càng nhanh, càng chọc càng sâu, hắn thở dốc cũng càng ngày càng thô nặng. Rốt cuộc, gầm nhẹ một tiếng, Tiết Thành Văn bắn ra. Tiết Thành Văn đem tinh dịch bắn hết vào miệng Bùi Lạc, khi hắn đem dương v*t rút ra, hành thân cùng giữa môi lưỡi Bùi Lạc mang theo một đạo vẩn đục, tách ra nhỏ giọt trên sàn nhà. Miệng Bùi Lạc bị tinh dịch nồng đậm bắn vào suýt nữa bị sặc, rời khỏi miệng còn khẽ nhếch, chờ tinh dịch chảy ra mới hồi phục tinh thần đứng dậy đi phun tinh dịch trong miệng, có chút ít bắn quá sâu liền đơn giản nuốt đi xuống, hương vị không quá tốt đẹp. "Miệng nhỏ cũng thật sẽ hút, không thiếu luyện đi." Tiết Thành Văn là lưu manh, sướng qua cũng không đem côn th*t nhét trở lại còn nói chuyện như vậy. Bùi Lạc nhìn thanh niên trẻ tuổi phong lưu phóng khoáng trước mặt, giọng nói mới vừa trải qua tình sự có chút khàn khàn, tâm sinh thích, liền đối tình sự bí mật vừa rồi chưa đã thèm. Vì thế Bùi Lạc không đáp lại, mà là trực tiếp đi lên cùng hắn môi lưỡi dây dưa, một bên cởi áo ngủ nửa treo trên người ném xuống đất, trần trụi thân hình hai tay vây quanh cổ Tiết Thành Văn.
Không biết tự bao giờ, Hạ Vũ vốn ra đời trong một ngày mưa hạ lất phất, khi chủ nhân của hắn chỉ kịp nói với hắn “Đừng cho ai đến gần ta”.Hạ Vũ không biết mình là gì? Tại sao lại tồn tại và tồn tại vì lý do gì? Hắn chỉ biết thức, canh giữ cho chủ nhân trọn giấc ngủ say…Đêm xuống, ngày qua…Rồi cũng có ngày chủ nhân hắn tỉnh lại… Người lạnh lùng nhìn hắn “Đi đi!”…Không hỏi han, không vương vấn… Hắn đi! Và lại cũng giống như người…Hắn ngủ… Giấc ngủ không biết đêm ngày… Giấc ngủ triền miên…Hắn giết thời gian bằng cách bắt chước loài người, làm công việc của loài người, mong mệt mỏi sầu tư sẽ cho hắn một giấc ngủ ngon hơn đến khi hắn gặp cô gái không bao giờ nhìn thấy ánh sáng ấy…Hắn mới chợt hiểu câu nói ngày xưa của chủ nhân “Có lúc ngươi sẽ cần thức mãi”. Ngay lúc đó, giấc ngủ lại chập chờn kéo hắn đi…Hạ Vũ và Phương Đình Nhi rất yêu thương nhau cho nên có thể xếp câu chuyện về họ vào dạng sủng, chuyện của chủ nhân hắn thì ngược lại. Để có một giấc ngủ ngon, anh ta đã cướp một cô gái sắp về nhà chồng chỉ để hát cho mình ngủ. Chuyện tình của họ cũng khá đặc biệt, là một điểm xem của truyện. Cặp đôi này tạo ấn tượng có phần hơn cả nhân vật chính, có lẽ do tính cách quái lạ của nhân vật nam nhiều hơn.
truyện triền miên ngày đêm